Thứ Năm, 22 tháng 2, 2018

Dante - TĨNH THỔ - Khúc 28


KHÚC XXVIII

Thiên đường mặt đất – Matenđa.

Giờ háo hức, muốn tìm hiểu đây đó
Khu rừng thiêng rập rạp và xanh tươi
Làm lóa mắt mọi người trong ngày mới.

4 Không chờ đợi nữa, tôi rời bờ sông
Thong thả đi vào cánh đồng và thở
Mặt đất khắp nơi ngào ngạt hương thơm.

7 Một làn gió nhẹ nhàng, không thay đổi
Lướt trên mặt tôi mà cứ như không
Chỉ là làn gió cực kỳ êm dịu.

10 Nó làm cho những cành lá rung rinh
Và tất cả cùng hướng về một phía
Nơi thần núi trong bóng sáng đầu tiên.

13 Tuy nhiên cây cối không hề cúi xuống
Để những con chim đậu trên cành cây
Vẫn sẽ tiếp tục trổ tài của chúng.

16 Và chim vui vẻ hót trong vòm lá
Chào đón thời khắc đầu tiên của ngày
Với giọng trầm trầm và theo vần điệu.

19 Âm thanh từ cành này sang cành khác
Của rừng thông trên bãi Kiátxi
Khi Sirốccô được Eolô giải thoát.

22 Cuộc dạo chơi thong thả và khá lâu
Đưa tôi đi xa vào khu rừng cổ
Đến nỗi không biết mình đang ở đâu.

25 Một dòng suối nhỏ cắt ngang đường đi
Những làn sóng nhẹ đổ về mé trái
Nơi cỏ mọc dọc theo bờ suối kia.

28 Nước ở đây trong suốt như pha lê
Và dường như được pha chất gì đó
Nên có thể nhìn rõ tận đáy kia.

31 Mặc dù dòng nước chảy trong bóng tối
Dưới bóng vĩnh hằng mà không một tia
Của mặt trời hay mặt trăng dọi tới.

34 Tôi dừng chân và đứng bên bờ suối
Và đưa mắt nhìn lướt bờ bên kia
Để ngắm cây cối muôn màu muôn vẻ.

37 Có một việc xuất hiện rất đột ngột
Làm đảo lộn mọi ý nghĩ của tôi
Khiến tôi kinh ngạc và tôi thán phục.

40 Một phụ nữ cô đơn đi và hát
Vừa chọn hái hoa ở giữa muôn hoa
Con đường nàng đi cũng trang điểm đẹp.

43 “Hỡi người đẹp, cầu cho ánh sáng tình
Sẽ đem đến cho nàng sự nồng nhiệt
Điều đó là bằng chứng của trái tim –

46 Tôi nói những lời trên, rồi tiếp tục –
Mong nàng tiến lại gần dòng suối hơn
Để tôi nghe được những lời nàng hát.

49 Nàng làm tôi nhớ Pơrôxécpina
Khi mẹ nàng mất con vì bắt cóc
Và nàng đã đánh mất tuổi xuân thì”.

52 Nàng quay lại như người đang khiêu vũ
Hai chân lướt trên mặt đất nhẹ nhàng
Rồi tiến về phía trước từng bước nhỏ.

55 Và nàng đặt chân này trước chân kia
Quay lại với tôi giữa hoa vàng, tía
Mắt nhìn xuống, như trinh nữ, thẹn thò.

58 Nàng đáp lại lời của tôi đầy đủ
Tiến lại gần, khiến giọng hát dịu dàng
Đến được tôi cùng ý nghĩa của nó.

61 Và từ khi nàng đến nơi cỏ xanh
Ướt đẫm nước của dòng sông xinh đẹp
Nàng ban cho tôi một ánh mắt nhìn.

64 Tôi không tin rằng mắt thần Vệ Nữ
Lại có thể sáng ngời hơn thế kia
Khi bị đâm bằng mũi tên cay cú.

67 Nàng đứng bên kia bờ suối tươi cười
Và kết những bông hoa màu sặc sỡ
Hoa không cần gieo hạt vẫn sinh sôi.

70 Chỉ ba bước, dòng suối ngăn chúng tôi
Xưa Xécxê bắc cầu Êlétpôntô qua biển
Đã cảnh cáo tính kiêu ngạo con người.

73 Lêăngđờrô chắc không thù sóng biển
Đã ngăn cách Xéttô và Abiđô
Bằng tôi ghét suối này vì nó cản.

76 “Ngươi là mới – nàng bắt đầu cất lời –
Ta cười bởi vì nơi này được chọn
Làm cái tổ cho bất hạnh con người.

79 Ngươi thán phục, nhưng chắc còn hoài nghi
Trí tuệ ngươi được chiếu bằng ánh sáng
Của câu thánh ca: “Người làm tôi vui”.

82 Ngươi đứng phía trước, đã thỉnh cầu ta
Nếu như ngươi còn muốn biết điều khác
Xin cứ hỏi ta câu hỏi bất kỳ”.

85 Tôi nói: “Nước và tiếng động núi rừng
Người ta nói trước đây đều trái ngược
Điều này làm cho tôi vẫn băn khoăn”.

88 Nàng đáp: “Ta sẽ nói ra ngọn nguồn
Điều mà đã làm cho ngươi kinh ngạc
Và xua mây mù làm ngươi tổn thương.

91 Đấng tối thượng chỉ một mình thích thú
Cho con người cái tốt, cho nơi này
Ngưỡng cửa về nơi bình yên vĩnh cửu.

94 Do lỗi lầm, không ở lâu đây được
Do lỗi lầm, họ đã đổi tiếng cười
Và niềm vui thành tiếng khóc dằn vặt.

97 Từ dưới thấp hình thành sự hỗn loạn
Sinh ra hơi từ nước, từ đất đai
Rồi tùy vào khả năng, theo cơn nóng.

100 Nên không gây phiền muộn cho con người
Núi vươn cao để chúng không tới được
Trên cái cửa, nơi các ngươi đi vào.

103 Không khí xoay thành vòng tròn tất cả
Và do vòm trời thứ nhất cuốn đi
Trừ khi vòng ấy có chỗ bị xé.

106 Ở độ cao này tất cả tự do
Vòng quay của nó làm nghiêng cây cối
Vang ra tiếng động của khu rừng già.

109 Cây cối bị sức đó tác động vào
Góp phần mình, tạo thêm sức cho nó
Rồi quay vòng và lan tỏa ra xa.

112 Và đất, sẽ theo đặc tính của nó
Và do trời, sẽ hấp thụ, sinh ra
Các loại cỏ cây muôn hình muôn vẻ.

115 Có thể sẽ không có gì kinh ngạc
Khi hiểu điều này, và cây ở đây
Cứ thế mọc lên, không cần gieo hạt.

118 Cần biết rằng ở cánh đồng kỳ diệu
Có đủ mầm mống tất cả mọi loài
Quả ở đây không hái như dưới ấy.

121 Nước ngươi thấy, không chảy ra từ đâu
Mà do hơi nước lạnh tụ hội lại
Thành một dòng sông khi cạn khi đầy.

124 Nước chảy ra từ giếng chứa vĩnh hằng
Tất cả tùy thuộc vào ý của Chúa
Dòng chảy này mở rộng cả hai bên.

127 Hai dòng nước ở đây: hai chức năng
Một – tước bỏ mọi ký ức về tội ác
Hai – cho trí nhớ hồi sinh mọi tốt lành.

130 Một là Lêtê, hai là Ơnôê
Nhưng cần nhớ vấn đề là ở chỗ
Cần phải nếm cả hai dòng nước này.

133 Nếm nước này là sung sướng tột cùng
Mà có thể, ngươi đã xua cơn khát
Bằng những lời đã nghe, ta rất mừng.

136 Để nhận được câu kết luận làm quà
Ta không hứa hẹn, nhưng không vì thế
Mà món quà này ý nghĩa ít đi.

139 Các nhà thơ xưa vẫn thường ngợi ca
Thế kỷ vàng và cuộc đời hạnh phúc
Ở Thi Sơn chắc họ mơ nơi này.

142 Đây là gốc của con người vô tội
Mùa xuân vĩnh viễn của mọi trái cây
Là rượu ngọt mà người xưa ca ngợi”.

145 Tôi quay về hai nhà thơ của tôi
Dù căng thẳng nhưng thấy họ cười mỉm
Khi họ nghe được những lời cuối này.

148Và tôi nhìn theo cô nương duyên dáng.

KHÚC XXVIII

2. Khu rừng thiêng - tc Thiên đường mặt đất.
20. Rừng thông trên bãi Kiátxi - Chiassi, rừng thông bên b biển Adriatico, phía nam Ravenna. Vùng này có tên là Chiassi, hoặc Classe (t tiếng Latinh classis - đội tàu) bởi đây có cảng biển (Portus Classis) của Ravenna.
21. Khi Sirốccô được Eolô giải thoát - Eolo là vua gió, gi chúng trong hang và thả ra theo ý mình. Scilocco là gió đông nam.
25. Một dòng suối nhỏ cắt ngang đường đi - đây là Lete (các câu 121-132).
40. Một phụ nữ cô đơn đi và hát - đây là Matelda, dần rõ hơn về sau này.
49. Nàng làm tôi nhớ Pơrôxécpina - Proserpina, con gái của Cerere và Giove, bị vua âm phủ Plutone bắt cóc khi nàng đang hái hoa trên đồng (M., V, 385-401).
64-66. Thần vệ nữ/ Khi bị đâm bằng mũi tên - Thần Vệ Nữ cháy lên tình yêu đối với Adonis khi con trai Cupid tuyệt vọng đâm mũi tên vào ngực nàng (M., X, 525-532).
71. Xưa Xécxê bắc cầu Êlétpôntô qua biển - Năm 480 tr. CN, vua Ba Tư là Serse bắc cầu nối bằng thuyền là Elesponto để đưa quân sang đánh Hy Lạp. Bị thất bại, ông ta bỏ chạy về trên một chiếc thuyền đánh cá.
73. Lêăngđờrô chắc không thù sóng biển - Leandro, chàng trai người Hy Lạp ở Abido - bờ phía châu Á, đêm đêm bơi thuyền qua eo biển Hellespont (Dardanelles) để đến Serto - bờ phía châu Âu, để gặp người yêu Ero.
78. Làm cái tổ cho bất hạnh con người - nghĩa là chốn Thiên đường mặt đất đã vĩnh viễn đánh mất đối với loài người.
81. Người làm tôi vui - câu này trong nguyên bản: “Delectasti” bằng  tiếng Latinh, có nghĩa: “Người làm vui (cho tôi, bằng tạo vật của Người)”. Matelda muốn nói rằng nàng vui mừng trước vẻ đẹp của Thiên đường mặt đất.
82. Ngươi đứng phía trước - nghĩa là Dante đứng gần Matelda hơn so với hai người đi cùng là Virgilio và Stazio (các câu 145-147).
85-87. Dante nhớ lại những lời mà Stazio đã nói (X, TT., XXI, 46-54) và tỏ ra ngạc nhiên khi thấy có nước và có gió ở Thiên đường mặt đất.
94-96. Do lỗi lầm - ý nói đến lỗi lầm của Adam và Eva.
97-108. Theo “Vật lý” của Aristotle thì “hơi ẩm” sinh ra nước mưa trong không khí, còn “hơi nóng” - sinh ra gió. Matelda giải thích rằng chỉ ở phía dưới cổng vào Tĩnh thổ là có hơi nước bốc hơi từ nước và từ đất dưới tác động của ánh mặt trời. Còn ở trên tầng cao của Thiên đường mặt đất thì không còn những cơn gió vô trật tự nữa. Ở đây chỉ cảm thấy sự hoàn lưu đều đặn của không khí từ đông sang tây làm chuyển động tinh cầu thứ nhất, nghĩa là bầu trời thứ chín, hoặc là Động lực đầu tiên, dẫn đến chuyển động của tám bầu trời khác trong đó.
127-133. Hai dòng nước ở đây - một là Letè, tước bỏ mọi ký ức về tội ác. Hai là Eünoè, cho trí nhớ hồi sinh mọi tốt lành.


Dante - TĨNH THỔ - Khúc 27


KHÚC XXVII

Tầng thứ bảy (kết thúc) – Vào Thiên đường mặt đất.

Mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên
Xuống nơi huyết Đấng sáng tạo đã đổ
Sông Ibêrô chảy dưới chòm Thiên Bình.

4 Nước sông Hằng hâm nóng giữa ban ngày
Trời đã xế chiều, một ngày sắp hết
Khi thiên thần hiện ra trước chúng tôi.

7 Thiên thần đứng bên ngọn lửa, và ca:
“Sung sướng thay những trái tim trong sạch!”
Bằng một giọng ngân vang hơn chúng ta.

10 “Hỡi các linh hồn thánh, giờ phải đi
Qua lửa đốt; hãy đi vào trong lửa
Và hãy nghe tiếng hát từ bờ kia”.

13 Thần nói với chúng tôi những lời đó
Nghe những lời kia, tôi giống như người
Sắp sửa bị người ta chôn xuống hố.

16 Tôi giơ bàn tay nắm ra phía trước
Nhìn ngọn lửa, trong trí nhớ hiện về
Những con người bị thiêu trong lửa đốt.

19 Người hướng dẫn tốt bụng quay sang tôi
“Hãy bước lên, hỡi con trai yêu quí
Không phải cái chết, chỉ cực hình thôi.

22 Hãy nhớ lại, nhớ lại, ta đã nói
Khi con ngồi trên quái vật Giêriôn
Làm gì đây, khi đã gần đến Chúa?

25 Hãy tin rằng dù con có ở lại
Cả nghìn năm trong những ngọn lửa này
Không sợi tóc nào của con bị cháy.

28 Hãy đến gần lửa và làm phép thử
Nếu như con sợ ta đánh lừa con
Dùng tay dí mép áo khoác vào lửa.

31 Hãy bỏ lại, bỏ lại mọi sợ hãi
Quay vào lửa, bước một cách tự tin”
Nhưng mà lý trí của tôi chống lại.

34 Nhìn thấy tôi vẫn đứng và sững sờ
Thầy nói, hơi bối rối: “Con trai ạ
Bức tường giữa con và Bêatờrítsê”.

37 Giống như khi Piramô nghe thấy
Tên nàng Títxbê liền mở mắt nhìn
Khi cây dâu đã nhuốm đỏ màu máu.

40 Cũng vậy, khi sự ngang bướng dịu đi
Tôi nhìn sang thầy tôi, cái tên đó
Trong đầu tôi luôn gợi những ước mơ.

43 Người lắc đầu và hỏi tôi: “Thế nào
Ta đợi gì ở đây?”, rồi cười mỉm
Như người dỗ đứa bé bằng quả đào.

46 Sau đó Thầy nhảy vào lửa trước tôi
Và đề nghị Xtaxiô nhảy cuối
Dù lâu nay vẫn đi giữa hai người.

49 Khi vào lửa, tôi muốn được nhảy vào
Bình thủy tinh đang sôi để được mát
Vì ngọn lửa mới dữ dội làm sao.

52 Để cho tôi trở nên can đảm hơn
Thầy luôn nói về cô nương yêu dấu:
“Dường như ta đã thấy đôi mắt nàng”.

55 Một giọng hát xuyên qua những ngọn lửa
Hướng dẫn chúng tôi đi về phía này
Chúng tôi ra nơi có những bậc đá.

58 Trong ánh sáng nơi này, giọng lại hát:
“Hãy đến, người được ân sủng của Cha”
Ánh sáng quá mức làm tôi lóa mắt.

61 Rồi tiếp tục: “Mặt trời đi, đêm đến
Nhưng chớ dừng lại, xin hãy vội vàng
Một khi phía tây còn chưa tối hẳn”.

64 Giữa hai vách đá, con đường chúng tôi
Đi thẳng lên, khiến tôi không còn chặn
Những tia nắng cuối cùng của mặt trời.

67 Nhưng chỉ vừa đi được mấy bậc thôi
Thì bóng tối buông, chúng tôi cảm thấy
Mặt trời lặn phía sau lưng chúng tôi.

70 Trước khi không gian và đường chân trời
Cùng vạn vật có một màu duy nhất
Bóng tối bao trùm lên khắp mọi nơi.

73 Chúng tôi đã kịp lấy bậc làm giường
Bởi bóng đêm đã lấy đi tất cả
Sức lực và niềm thích thú đi lên.

76 Giống như những chú dê trên đỉnh núi
Rất vội vàng, khi chưa được ăn no
Giờ lặng lẽ, đứng yên để nhai lại.

79 Người mục đồng lặng lẽ dưới bóng cây
Tựa cây gậy giữa khi trời oi nóng
Và đứng yên canh cho chúng nghỉ ngơi.

82 Hay người chăn cừu xa mái nhà tranh
Cùng với bầy cừu trong đêm yên tĩnh
Canh cho chúng khỏi thú dữ tấn công.

85 Thì ba chúng tôi cũng giống như thế
Tôi như con dê, còn họ - người chăn
Phía hai bên sườn là những vách đá.

88 Từ đó khoảng trời nhìn được rất bé
Nhưng qua đó tôi thấy các vì sao
To hơn và lấp lánh hơn thường lệ.

91 Trong khi ngắm nhìn và đang suy ngẫm
Giấc ngủ bao trùm lấy tôi, và thường
Giấc mơ báo trước việc gì sẽ đến.

94 Giờ này, theo tôi nghĩ, ở phía đông
Sao kim bắt đầu chiếu trên đỉnh núi
Thứ ánh sáng mà tình yêu ngập tràn.

97 Tôi mơ thấy một phu nhân trẻ đẹp
Đang đi một mình giữa cánh đồng hoa
Nàng vừa hái hoa vừa cất tiếng hát:

100 “Ai muốn biết tên tôi thì sẽ biết
Tôi là Lia, tôi đi khắp nơi
Kết những vòng hoa với bàn tay đẹp.

103 Tôi soi gương, tìm niềm vui nho nhỏ
Nhưng Raken, em gái, thì suốt ngày
Chẳng bao giờ rời gương của mình cả.

106 Em thích ngắm đôi mắt đẹp của mình
Còn tôi thích dùng đôi tay trang điểm
Em tôi thích ngắm, còn tôi thích làm”.

109 Những tia nắng bình minh đã tỏa ra
Và khách hành hương càng thấy dễ chịu
Khi càng gần hơn con đường về nhà.

112 Bóng tối đã tan biến khắp mọi nơi
Giấc mơ tôi cũng tan, và tôi thấy
Hai người thầy đã đứng dậy lúc nào.

115 “Trái quả ngọt ngào giữa bao lá cành
Mà con người bận tâm đi tìm kiếm
Hôm nay làm no cơn đói của con”.

118 Viếcghiliô nói với tôi lời đó
Và chưa bao giờ có một món quà
Lại làm tôi vui thích đến như thế.

121 Vậy là khát khao nối tiếp khát khao
Được lên cao, dường như có đôi cánh
Cùng bước chân, để tôi bay lên cao.

124 Thế là chúng tôi đã đến bậc cuối
Sau khi tất cả bậc đã đi qua
Viếcghiliô nhìn mắt tôi nói:

127 “Con đã nhìn thấy ngọn lửa nhất thời
Và ngọn lửa vĩnh hằng, con đã tới
Một nơi mà ta cũng thấy rối bời.

130 Ta dẫn con bằng trí tuệ, hiểu biết
Từ nay cứ việc làm theo ý con
Con đã đi qua những con đường hẹp.

133 Hãy nhìn mặt trời chiếu trên trán con
Nhìn cỏ, nhìn hoa và nhìn cây cối
Ở đây đất đai cũng tự nó sinh.

136 Rồi sẽ đến, đôi mắt đẹp, vui vẻ
Từng khóc yêu cầu ta đến với con
Con hãy ngồi, hay đi lại đây đó.

139 Đừng chờ ta, giờ suy xét của con
Là tự do, thẳng thắn và lành mạnh
Không làm theo nó sẽ là sai lầm

142 Ta đặt lên vòng hoa và vương miện”.

KHÚC XXVII

1-5. Nghĩa của đoạn thơ này - ngọn núi nơi Tĩnh thổ đang gần về đêm, mặt trời đang xuống, rót những tia nắng đầu tiên xuống Jerusalem. Lúc này Tây Ban Nha đang nửa đêm, sông Ibero chảy dưới chòm Thiên bình (Libra), còn sông Hằng đang gia ngày.
8. Sung sướng thay những trái tim trong sạch - câu này trong nguyên bản “Beati mundo corde” bằng tiếng Latinh.
23. Quái vật Giêriôn – (X, ĐN., XVII, 2-27, 79).
37-39. Chàng trai Piramo khi thấy chiếc khăn của người yêu Tisbe vấy máu, nghĩ rằng cô đã bị sư t ăn thịt, bèn rút gươm t t. Khi cô gái tr lại, nghe người yêu gọi tên mình, Piramo m mắt nhìn Tisbe lần cuối rồi tắt th. Tisbe cũng t vẫn. Cây dâu nhuốm đỏ máu của hai người yêu nhau (M., IV, 55-166).
59. Hãy đến, ngưi được ân sủng của Cha - câu này trong nguyên bản: “Venite, benedicti Patris mei!” bằng tiếng Latinh, trích t một câu trong Phúc Âm Mathiơ: “Hỡi các người được Cha ban phước, hãy đến nhận lấy nước thiên đàng đã dành sẵn cho các người t thu khai thiên lập địa”. Đây là lời Giêsu nói với những con chiên đứng phía bên phải trong cuộc Phán xét chung (Mathiơ, XXV, 34).
101. Tôi là Lia - là biểu tượng của cuộc sống hành động, tiền thân của Matelda mà Dante sẽ gặp Thiên đường mặt đất.
104. Raken/ thích ngắm đôi mắt đẹp của mình - Rachel, biểu tượng của s suy niệm nhập định, tiền thân của Bêatrítsê.
115. Trái quả ngọt ngào giữa bao lá cành - nghĩa là niềm hạnh phúc thực s.
142. Ta đặt lên vòng hoa và vương miện - nghĩa là t đây Dante có quyền tất cả đối với mình.


Dante - TĨNH THỔ - Khúc 26


KHÚC XXVI

Tầng thứ bảy (tiếp theo) - Những kẻ dâm đãng và quan hệ tình dục trái với qui luật tự nhiên.

Khi chúng tôi theo mép núi đi lên
Theo sát nhau, thỉnh thoảng thầy lại bảo:
“Hãy nhớ những gì ta lưu ý con”.

4 Mặt trời chiếu vào bờ vai phải tôi
Những tia nắng mặt trời làm biến đổi
Bầu trời xanh thành trắng cả phía tây.

7 Và tôi đi với cái bóng của mình
Làm cho ngọn lửa hiện nhiều màu đỏ
Nhiều linh hồn đang đi thấy ngạc nhiên.

10 Những lời họ nói mà tôi nghe được
Khi một hồn nói với những hồn kia:
“Người kia hình như vẫn còn có xác”.

13 Rồi một số hồn tiến lại gần tôi
Đến mức có thể được, bằng cách giữ
Không quá xa, để ngọn lửa vẫn thiêu.

16 “Hỡi cái người không phải vì chậm chạp
Mà vì lễ phép, đi sau hai người
Hãy trả lời cho kẻ nóng và khát.

19 Câu trả lời không chỉ tôi cần biết
Mà tất cả ở đây đều rất cần
Hơn người Ấn, người Êtiôpi cần nước.

22 Tại vì sao người giống như bức tường
Che mặt trời, như chưa bị mắc lưới
Của Thần chết?” - Lời của một linh hồn

25 Đã hỏi tôi như thế, và có lẽ
Tôi đã trả lời, nhưng ngay lúc này
Có một điều làm tôi phải chú ý.

28 Ở giữa con đường lửa đang cháy đó
Có một toán khác tới trước toán này
Tôi nhìn họ và băn khoăn suy nghĩ.

31 Cả hai phía, mọi linh hồn đều vội
Hồn này hồn kia hôn nhau không ngừng
Họ vui nhờ cuộc gặp mặt ngắn ngủi.

34 Giống như những con kiến, khi gặp nhau
Thì con này vào con kia chạm mũi
Để hỏi đường và hỏi việc tìm mồi.

37 Ngay sau khi cuộc gặp kia kết thúc
Bước chân đầu tiên chia rẽ hai đoàn
Thì họ lại phản đối nhau kịch liệt.

40 Tốp mới kêu: “Xốtđôma và Gômôra”
Tốp cũ: “Paxiphe chui vào bụng bò cái
Để con bò mộng chạy tới giở trò”.

43 Rồi giống như những con sếu, khi rời
Con về Riphê, con về sa mạc
Con tránh băng giá, con tránh mặt trời.

46 Một toán ra đi, toán khác lại đến
Vừa khóc vừa tiếp tục bài tụng ca
Và hét lên những gì họ yêu mến.

49 Họ tiến lại gần tôi, giống như trước
Những linh hồn đã từng khẩn nài tôi
Vẻ sẵn sàng nghe hiện trên gương mặt.

52 Đã hai lần nhìn thấy họ khát khao
Tôi nói: “Hỡi các linh hồn chắc chắn
Đến chốn bình yên, chẳng trước thì sau.

55 Thân xác tôi không bỏ lại dưới ấy
Mà tất cả đều được mang lên đây
Với máu và cả với các khớp nối.

58 Tôi đi lên đây để không còn mù
Phu nhân trên đó cho tôi ân huệ
Mang thân xác trần lên thế giới này.

61 Cầu mong cho các người sớm thỏa mãn
Và cầu Trời sẽ đón tiếp các người
Nơi Tình yêu rộng vòng tay chào đón!

64 Hãy nói với tôi các người là ai
Để tôi sẽ ghi vào trong tác phẩm
Cả đám đông vừa đi khỏi các người”.

67 Như dân miền núi lần đầu ra tỉnh
Quê mùa và hoang dã, họ nhìn quanh
Hết sức ngạc nhiên và rồi im lặng.

70 Tất cả đều tỏ ra vẻ bối rối
Nhưng khi trút bỏ được sự ngạc nhiên
Những tấm lòng cao quý điềm tĩnh lại.

73 Linh hồn đã hỏi tôi, lại tiếp tục
“Sung sướng thay người được đến nơi này
Học hỏi kinh nghiệm để biết cách chết!

76 Đám đông đi bên kia bị xúc phạm
Như Xêda từng bị gán cái danh
“Hoàng hậu” trong ngày lễ mừng chiến thắng.

79 Họ vừa đi vừa kêu: “Xôđôma”
Để lên án mình như ngươi nghe thấy
Thêm vào lửa cháy sự xấu hổ kia.

82 Lưỡng tính là tội lỗi của chúng tôi
Chạy theo nỗi khát thèm như thú vật
Mà quên đi qui tắc của con người.

85 Cho nên khi rời nhau, cảm thấy nhục
Chúng tôi phải kêu tên người đàn bà
Đã thành thú trong bộ da con vật.

88 Tội phạm của chúng tôi, ngươi đã biết
Còn xướng tên thì không còn thì giờ
Mà quả thật, tôi cũng không nhớ hết.

91 Riêng tôi có thể làm ngươi hài lòng
Tôi là Guyđô Guyniđenli, đã chuộc tội
Trước khi chết đã hối hận thực tâm”.

94 Giống hai đứa con trai tìm thấy mẹ
Trong cơn thịnh nộ của Liguốcđô
Tôi cũng thế, dù không làm ra vẻ

97 Khi nghe tên người tôi gọi là cha
Của tôi và những người hơn tôi nữa
Có những vần thơ tình yêu ngọt ngào.

100 Tôi không nói, không nghe, chỉ tư lự
Tôi bước đi và ngắm ông rất lâu
Nhưng không dám lại gần vì sợ lửa.

103 Khi thị giác của tôi đã thỏa mãn
Tôi vồn vã đề nghị giúp đỡ ông
Với một lòng tin trong lời cầu nguyện.

106 Ông nói với tôi: “Ngươi đã để lại
Cho tôi ấn tượng, mà sông Lêtê
Cũng không thể xóa hay làm mờ nổi.

109 Nhưng với những lời chan chứa tình người
Tại vì đâu mà cái nhìn, giọng nói
Của ngươi lại đầy thương mến với tôi?”

112 Tôi đáp: “Chính những câu thơ của người
Chừng nào lối nói mới còn tồn tại
Sẽ còn làm dòng mực đó tuyệt vời”.

115 “Người anh em, người mà tôi đang chỉ
(Ông dùng tay chỉ một kẻ đang thiêu)
Là một bậc thầy của tiếng mẹ đẻ.

118 Về văn xuôi và về thơ tình yêu
Anh rất giỏi, mặc cho bọn ngốc nói
Chúng tưởng giỏi hơn người Lêmôxi.

121 Họ theo thời thượng hơn là sự thật
Dựa vào đó để đưa ra ý mình
Trước khi nghe lẽ phải và sự thật.

124 Người xưa từng tôn vinh Guittônê
Rồi truyền từ miệng này qua miệng khác
Để cuối cùng sự thật mới rõ ra.

127 Bây giờ nếu ngươi có đặc quyền lớn
Thì tu viện ngươi được phép đi vào
Ở đó Giêsu là tu viện trưởng.

130 Vì tôi, với Đức Chúa Cha hãy nói
Tất cả những gì cần đến ở đây
Nơi chúng tôi không còn quyền phạm tội”.

133 Chắc là muốn nhường chỗ cho người khác
Đang đứng gần, hồn biến vào lửa thiêu
Như một con cá lao xuống đáy nước.

136 Tôi tới linh hồn Guyđô vừa chỉ
Và nói rằng: “Tôi muốn biết tên ông
Người mà trong đời có một vị trí”.

139 Ông trả lời rất thành thật với tôi:
“Lời chào hỏi của người tôi rất thích
Khiến tôi không muốn giấu diếm gì người.

142 Tôi là Ácnô, vừa khóc vừa hát
Tôi khổ vì sự điên rồ ngày xưa
Nhưng sung sướng vì niềm vui phía trước.

145 Với quyền lực được trao, tôi xin người
Khi lên đến bậc thang cao nhất đó
Hãy nhớ về nỗi đau khổ của tôi”.

148 Nói xong linh hồn biến ngay vào lửa.

KHÚC XXVI

24. Lời của một linh hồn - đây là Guido Guinizzelli (câu 92).
40. Soddoma và Gomorra - hai thành phố trong Kinh Thánh bị Chúa Trời hủy diệt bằng mưa diêm sinh và lửa vì tội quan hệ yêu đương trái với t nhiên của dân chúng, tức phạm tội kê gian (sodomy). “Đức Chúa làm mưa diêm sinh và lửa từ trời xuống Xơ-đôm và Gô-mô-ra. Người phá đổ các thành ấy và cả Vùng, cùng với toàn thể dân cư các thành ấy và cây cỏ trên đất. Bà vợ ông Lót ngoái lại đằng sau và hóa thành cột muối” (Sáng Thế Ký, XIX, 24-26).
41. Paxiphe chui vào bụng bò cái - Pasifae, vợ của Minosse, vua của đảo Creti, hôn phối với một con bò đực sinh ra quái vật Minotauro (X, ĐN., XII, 12-13).
44. Con về Riphê, con về sa mạc - Rife, những ngọn núi phương bắc, sa mạc - châu Phi.
59. Phu nhân trên đó – chỉ Đức Mẹ Maria (X, ĐN., II, 94-99).
77-78. Xêda bị gán danh Hoàng hậu - Cesare phạm tội kê gian (sodomia), nghĩa là quan hệ tình dục phi t nhiên (qua đường hậu môn) với Nicomede vua Bitinia vì thế mà bị gán danh “Hoàng hậu” trong lễ mừng chiến thắng quân Gaules.
82. Lưỡng tính là tội lỗi của chúng tôi - t “ermafrodito” trong nguyên bản tiếng Ý, trong các bản tiếng Anh có nơi dịch là “other sex”, có nơi là “hermaphrodite”, bản tiếng Nga là “гермафродит”.
92. Tôi là Guyđô Guyniđenli - Guido Guinizzelli, nhà thơ người Bologna theo trường phái bác học, nhà thơ đàn anh gần gũi với phong cách "doice stil nuovo" của Dante (X, TT., XXII, 109-114).
94. Giống hai đứa con trai tìm thấy mẹ/ Trong cơn thịnh nộ của Liguốcđô - Ligurgo, vua Nemea, giao con trai nhỏ cho Isfile trông gi. Cô này, để chỉ đường cho bảy vua Hy Lạp trên đường đi đánh Têbê, đến giếng nước Langia, đã tạm để cậu bé ngồi chơi trên thảm cỏ. Cậu bé bị rắn cắn chết. Ligurgo nổi giận đòi giết Isfile nhưng ngay lúc này hai con trai của Isfile nhận ra mẹ mình và chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Dante muốn nói rằng ông cũng muốn chạy đến ôm chầm lấy Guido Guinizzelli như hai đứa con trai tìm thấy mẹ kia, dù không làm ra vẻ.
107. Sông Lete - con sông do Dante tưởng tượng ra.
113. Chừng nào lối nói mới còn tồn tại - nghĩa là lối thơ mới xuất hiện đầu thế kỷ XIII.
114. Ngưi anh em, ngưi mà tôi đang ch - đây là Arnaut Danien (câu 142), nhà thơ Ý viết bằng tiếng provencal.
120. Nời Lêmôxi - nhà thơ Giraut de Borneil người Lemosì (Limousin).
124. Ngưi xưa từng tôn vinh Guittônê - tức Guittone del Viva di Arezzo, nhà thơ chủ soái trường phái thơ bác học (provencal) ở Toscana (X, TT., XXIV, 55-56).
140-147. Arnaut Danien trả lời Dante bằng tiếng provencal trong nguyên bản:
140Tan m’abellis vostre cortes deman,
qu’ieu no me puesc ni voill a vos cobrire.

142 “Ieu sui Arnaut, que plor e vau cantan;
consiros vei la passada folor,
e vei jausen lo joi qu’ esper, denan.

145Ara vos prec, per aquella valor
que vos guida al som de l’ escalina,
sovenha vos a temps de ma dolor”.