KHÚC II
Trên bãi biển tiền Tĩnh thổ – Những
linh hồn mới đến.
Vào lúc này, khi mặt trời vừa lặn
Đường chân trời ở bốn phía bao quanh
Thành Giêruxalem ở trên đỉnh điểm.
4 Đêm tối phủ lên
bán cầu bên kia
Từ sông Hằng chòm Thiên bình xuất hiện
Dần thoát ra khi bóng tối trị vì.
7 Bầu trời sáng,
dường như vui vẻ thế
Và màu hồng có từ buổi bình minh
Cũng dần dần đổi sang màu vàng nghệ.
10 Chúng tôi vẫn đi
dọc theo bờ biển
Như người đi và nghĩ đến lộ trình
Đầu óc đã đi mà thân bất động.
13 Và bỗng nhiên,
như trước buổi bình minh
Ngôi sao Hỏa phía tây, trên mặt nước
Chiếu trên màn hơi nước đặc màu hồng.
16 Bỗng nhiên xuất
hiện và tôi thấy được
Một luồng ánh sáng trên biển rất nhanh
Nhanh đến mức không có gì sánh kịp.
19 Tôi muốn đem điều
này hỏi thầy tôi
Đã định thế nhưng rồi tôi nhìn thấy
Luồng sáng kia càng lớn và sáng ngời.
22 Từ bốn phía một
cái gì xuất hiện
Dưới cái này một vật nữa nhô ra
Như những vạch và có màu trăng trắng.
25 Lúc này Thầy tôi
chưa nói một lời
Khi dải trắng hiện rõ hình đôi cánh
Thì Thầy hiểu là Thiên sứ đến đây.
28 Thầy kêu lên:
“Quì gối, chắp tay lạy
Thiên sứ từ trời giờ đã xuống đây
Còn nhiều vị nữa rồi con sẽ thấy.
31 Ngài không cần
phương tiện của con người
Không mái chèo, hay buồm, không cần đến
Từ nơi xa tít tắp đến nơi đây.
34 Con xem kìa, ngài
hướng lên trời xanh
Bằng đôi cánh muôn đời xuyên không khí
Không như bộ lông cát bụi dưới trần”.
37 Từ phía xa Thiên
sứ đang gần đến
Thiên điểu trông càng rực rỡ bao nhiêu
Đôi mắt tôi càng chói vì ánh sáng.
40 Tôi cúi đầu. Thần
đến bên bờ biển
Ngài bước lên con thuyền nhỏ, nhẹ nhàng
Mà vạch đầu, mặt nước chưa chạm đến.
43 Vị thiên thần
đứng ở đầu mũi thuyền
Vẻ mặt đầy vẻ an nhiên cực lạc
Một trăm âm hồn ngồi ở dưới chân.
46 “Dân Ítxaraen đã
rời Ai Cập”
Tất cả hòa cùng tiếng hát vang lên
Rồi họ hát bài Thánh ca đến hết.
49 Vị Thiên sứ tiếp
tục làm dấu thánh
Rồi một trăm âm hồn nhảy lên bờ
Thiên sứ đi cũng nhanh như khi đến.
52 Cả đám đông lạ
lẫm với nơi này
Đưa mắt nhìn khắp chung quanh bốn phía
Giống như những người vừa mới đến đây.
55 Ánh sáng mặt trời
tỏa khắp bốn phía
Giữa bầu trời xua chòm sao Nam Dương
Bằng những mũi tên của mình thiện nghệ.
58 Đám đông mới tiến
về phía chúng tôi
Và chỉ nói mấy lời: “Làm ơn chỉ
Cho chúng tôi con đường đi lên đồi”.
61 Viếcghiliô trả
lời: “Các vị nghĩ
Rằng chúng tôi rất thông thuộc nơi này
Chúng tôi cũng hành hương như các vị.
64 Chúng tôi chỉ đến
trước một giờ thôi
Theo đường khác, gai góc và nghiệt ngã
Việc leo đồi – giờ như một trò chơi”.
67 Đến lúc này các
âm hồn biết rằng
Tôi đang thở, nghĩa là tôi còn sống
Làm họ vô cùng bối rối, ngạc nhiên.
70 Như sứ giả cầm ô
liu đưa tin
Cả đám đông tò mò dần quây lại
Không một ai lo ngại chuyện chen chân.
73 Thế rồi những âm
hồn rất may mắn
Nhìn chằm chằm lên gương mặt của tôi
Hầu như quên thời gian và nơi chốn.
76 Có một người chen
chân lên phía trên
Rồi ôm tôi với vẻ rất vồ vập
Tôi cũng làm như người ấy với mình.
79 Âm hồn hư ảo mà
tôi nhìn được
Ba lần tôi giang tay để ôm người
Và ba lần người ôm tôi vào ngực.
82 Vẻ sửng sốt lộ ra
trên mặt tôi
Khiến âm hồn mỉm cười rồi quay bước
Làm cho tôi vội vã bước theo người.
85 Âm hồn nhẹ nhàng
bảo tôi đứng lại
Đến lúc này tôi mới nhận ra anh
Tôi năn nỉ để cùng ôn chuyện cũ.
88 Hồn bảo: “Xưa ta
yêu mến người
Giờ thanh thoát, ta vẫn yêu như thế
Còn người vì sao đi đến nơi này?”
91 “Caxenla của tôi
ơi – tôi nói –
Tôi chu du để đến giới hạn này
Còn anh, sao mất nhiều thời gian vậy?”
94 Hồn nói rằng: “Họ
không hề xúc phạm
Nhưng họ dẫn ai là theo ý mình
Đã nhiều lần họ không cho tôi đến.
97 Rồi ý muốn của họ
đã hình thành
Đến bây giờ là đã cách ba tháng
Họ bằng lòng nếu ai muốn đi lên.
100 Tôi lúc đó đã
nhìn ra bờ biển
Nơi nước sông thành nước biển mặn mòi
Là nơi tôi được người ta tiếp nhận.
103 Thiên thần đã
xòe cánh ở cửa sông
Bởi vì đây là nơi thường tụ họp
Những ai không đi xuống Akêrông”.
106 Tôi nói: “Nếu
như anh còn nhớ rõ
Thì xin dừng những khúc hát tình yêu
Từng một thời đã làm tôi đau khổ.
109 Từng an ủi, và
nhiều khi thích thú
Linh hồn tôi và cả thân xác tôi
Đến nơi này, vượt qua bao gian khó”.
112 “Tình yêu ơi, hãy
trò chuyện cùng ta” –
Anh hát lên, sao dịu dàng quá đỗi
Trong lòng tôi còn vọng đến bây giờ.
115 Thầy tôi và
những âm hồn sung sướng
Nghe lời anh mà cảm thấy vui lòng
Dường như không còn điều chi cần đến.
118 Chúng tôi chăm
chú lắng nghe tiếng hát
Nhưng bỗng cụ già tốt bụng quát to:
“Sao thế kia, lũ linh hồn chậm chạp
121 Sao dừng lại, và
sao lơ đễnh thế
Hãy chạy nhanh lên núi trút hình hài
Với vỏ này làm sao nhìn thấy Chúa?”
124 Như chim bồ câu
kết lại thành bầy
Lặng lẽ đi nhặt lúa mì, lúa mạch
Chẳng còn đâu vẻ kiêu hãnh thường ngày.
127 Nhưng nếu bỗng
nhiên có gì đáng sợ
Chúng bỏ mồi và vội vã bay đi
Còn điều gì quan trọng hơn thế nữa.
130 Tôi nhìn thấy
những kẻ mới đến đây
Bỏ lời ca và chạy về sườn núi
Giống như người đi tìm kiếm điều may
133 Và chúng tôi
cũng vội vàng như vậy.
KHÚC II
3-6. Theo kiến thức địa lý thời Dante, phần đất của địa cầu có người ở trải từ sông Hằng ở phía đông đến Tây Ban Nha ở phía tây. Jerusalem ở trung tâm giữa cực bắc và xích đạo.
46. Dân Ítxaraen đã rời Ai Cập - câu này trong
nguyên bản là: “In exttu Israel”, ý nói việc dân Israel thoát khỏi việc làm nô
lệ ở Ai Cập, giống như các âm hồn được giải thoát tội lỗi để trở thành trong sạch. Đây là câu mở đầu
của Thánh vịnh 114.
91. Caxenla của tôi - đây là một người bạn của Đantê, nhạc sĩ, ca sĩ
Casella.
94-105. Casella kể
cho Dante rằng những ai không phải đi xuống Acheronte, nghĩa là không phải xuống chịu cực hình ở Địa ngục thì được tập trung ở cửa sông Tevere (Tiberis), từ đó các thiên thần sẽ chở họ đến Tĩnh thổ. Mặc dù lúc đầu
Casella không được
các thiên thần chở
đi ngay nhưng
anh ta không cảm thấy bị xúc phạm vì tin rằng họ làm theo ý trời. Nhưng lúc này là mùa xuân năm 1300, kể từ lễ Giáng sinh, nhà thờ đã tha cho những hồn lầm lỗi nhiều tội nên những ai muốn đi thì họ sẵn lòng cho đi
hết.
112. Tình yêu ơi, hãy trò chuyện cùng ta - đây là câu mở đầu một bài canzone trong tác phẩm “Bữa tiệc” của Dante.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét