KHÚC III
Tiền Tĩnh thổ –
Những người chết vì vạ tuyệt thông.
Một mối âu lo đến bất thình lình
Xua cả đám âm hồn đi lên núi
Nơi công lý sẽ phán xét rất nghiêm.
4 Tôi theo sát người
dẫn đường tin cậy
Tôi biết làm sao nếu chỉ một mình
Ai sẽ là người dẫn đường chỉ lối?
7 Hình như người
cũng tự mình dằn vặt
Ôi lương tâm thật đáng kính, thanh cao
Một lỗi nhỏ cũng làm người cắn rứt.
10 Khi bước chân đã
không còn vội vã
Khiến cho người bớt đi vẻ trang nghiêm
Đầu óc tôi không nghĩ ra như thế.
13 Đang mở rộng ra
bốn phía xung quanh
Khi đó tôi ngước nhìn lên đỉnh núi
Một bức tường từ biển tới trời xanh.
16 Phía sau lưng tôi
mặt trời tỏa sáng
Nhưng phía trước mặt chỉ có bóng râm
Thân xác tôi đã cản nhiều tia nắng.
19 Tôi nhìn sang bên
cạnh, thấy run run
Sợ bị bỏ rơi khi tôi nhận thấy
Trước mặt tôi chỉ là vạt đất đen.
22 Thầy quay lại
nhìn tôi, rồi an ủi:
“Con sợ gì? Ta vẫn ở bên con
Dìu dắt con và đưa đường chỉ lối.
25 Bóng chiều buông
nơi xác ta chôn vùi
Mà lúc còn sống sinh ra bóng tối
Từ Bờranđixôcô chuyển đến Napoli.
28 Nếu bóng tối
không hiện ra trước mặt
Thì con cũng đừng lấy làm ngạc nhiên
Bầu trời này không cản bầu trời khác.
31 Đấng Tạo hóa tạo
ra thân xác ta
Chịu được giày vò, nóng bức, giá rét
Nhưng Ngài không cho ta biết đâu mà.
34 Và quả thật những
lời nói điên cuồng
Rằng lý trí nhận thức ra tất cả
Một trong Ba ngôi của Đấng toàn năng.
37 Hỡi loài người,
yên phận với “quia”
Nếu trước mắt người mở ra tất cả
Thì đâu cần Đức Mẹ Maria.
40 Con từng thấy bao
người con vĩ đại
Cứ ước mong với khao khát của mình
Dằn vặt muôn đời vì đau khổ ấy.
43 Trong số này
Aristốt và Platôn
Và rất nhiều những con người khác nữa”.
Nói đến đây, Thầy dừng lại ưu phiền.
46 Trước mặt chúng
tôi là hòn đá dựng
Như bức tường cao phủ đầy rong rêu
Thấy mà sợ, dù những người can đảm.
49 Con đường xấu từ
Lêrisê đến Tuốcbia
Với con dốc này nếu đem so sánh
Chỉ là tam cấp rộng, dễ đi qua.
52 “Ai biết lên phía
nào thì đỡ dốc
Để lên mà không cần có cánh bay?”
Thầy tôi vừa nói vừa dừng chân bước.
55 Trong lúc mái đầu
Thầy đang cúi xuống
Đang trầm ngâm dự tính bước đường đi
Tôi nhìn lên vách đá cao dựng đứng.
58 Bên trái hiện ra
một toán âm hồn
Hướng về phía chúng tôi, đang đi tới
Nhưng họ đi như vậy chỉ hoài công.
61 Tôi nói: “Thầy
ơi, Thầy ngước xem kìa
Hình như họ chỉ đường cho ta đấy
Khi mà Thầy không biết rõ đường đi”.
64 Thầy nhìn lên,
lòng Thầy như phấn chấn
“Ta đi theo, họ đi chậm vô cùng
Con yêu quí, hãy thêm niềm hy vọng”.
67 Đám âm hồn đã tới
gần chúng tôi
Sau khi thầy trò đi thêm nghìn bước
Chừng tầm một hòn sỏi ném bằng tay.
70 Trong khi bám
theo con đường đá dốc
Họ bỗng dừng lại rồi nép vào nhau
Như nghi ngờ điều gì khi dừng bước.
73 “Hỡi những linh
hồn – Viếcghiliô cất lời –
Các người xứng đáng với nơi mình đến
Ta tin rằng các người được chọn thôi.
76 Hãy cho biết núi
ở đâu hạ thấp
Để cho chúng tôi có thể vượt qua
Cho những kẻ quí giá từng thời khắc”.
79 Nhưng những con
cừu vừa ra khỏi chuồng
Một, hai, ba con và rồi tất cả
Mắt nhìn xuống đất, vẻ rất hiền lành.
82 Con đầu làm gì,
con sau làm vậy
Con đầu dừng lại, tất cả cùng theo
Rất đơn giản, không hiểu sao như vậy.
85 Cứ như thế, đám
đông dần đến gần
Với chúng tôi, nghĩ suy hằn trên trán
Dáng đi thận trọng, ánh mắt khiêm nhường.
88 Khi những kẻ
trong hàng, đi phía trước
Thấy ánh sáng bị sườn phải tôi che
Khiến bóng tôi trải dài lên tận dốc.
91 Thì họ ngạc
nhiên, rồi lùi một chút
Những người khác trong đoàn cũng làm theo
Họ làm theo, tại vì sao – không biết.
94 “Các ngươi không
hỏi, nhưng ta nói trước
Rằng đây là thân thể của người trần
Nó ngăn ánh sáng chiếu trên mặt đất.
97 Xin đừng ngạc
nhiên mà hãy tin rằng
Anh ta được trời xanh ban ân huệ
Đang tìm cách vượt dốc núi trập trùng”.
100 Nghe những lời
mà Thầy tôi vừa nói
Họ trả lời: “Hãy đi theo chúng tôi”
Họ vừa nói, vừa giơ bàn tay vẫy.
103 Rồi một người
trong bọn họ cất lên:
“Anh là ai mà nhìn khi ta bước
Có vẻ quen qua dấu hiệu trần gian?”
106 Tôi quay lại
ngắm thật kỹ người này
Anh đẹp trai, mái tóc vàng, quí phái
Nhưng nhát gươm xén mất một bên mày.
109 Khi tôi thú nhận
với anh thành thật
Rằng không quen, thì anh bảo: “Hãy nhìn”
Và chỉ cho tôi vết thương trên ngực.
112 Rồi mỉm cười:
“Ta là Manfrétđi
Cháu Nữ hoàng Cốtxtanxa cao cả
Ta nhờ anh, khi anh sẽ quay về.
115 Hãy ghé thăm
giùm ta cô con gái
Niềm tự hào của Xixilia và Aragona
Hãy nói rằng chớ tin lời nói dối.
118 Khi đó ta bị
kiếm đâm hai lần
Thân xác ta bị kiếm này xuyên thủng
Ta đã khóc và ta đã cầu xin.
121 Tội lỗi của ta
thật là kinh khủng
Nhưng lòng bao dung mở rộng vòng tay
Nhận những lời mà người ta cầu khẩn.
124 Giám mục Côsenxa
truy đuổi ta
Theo lệnh của Cờlêmentê khi đó
Nhưng mà ông đã đọc kỹ trang này.
127 Hài cốt ta còn
có thể tìm ra
Ở gần cầu Bênêventô như ngày trước
Với chở che của đống đá nặng nề.
130 Và giờ đây bị
mưa dầm, gió cuốn
Ngoài Vương quốc, dọc bờ sông Vécđe
Mọi ánh sáng ở đây đều tắt ngấm.
133 Tình yêu vĩnh
cửu không bị lời nguyền
Làm tiêu tan, mà hồi sinh có thể
Một khi niềm hy vọng vẫn còn xanh.
136 Quả đúng là kẻ
chết vì phản nghịch
Chống nhà thờ, mà trong phút cuối cùng
Biết ăn năn, sẽ dừng bên bờ vực.
139 Ba mươi lần,
bằng thời gian nghịch phản
Không kết thúc, nếu như lời nguyện cầu
Của những người mộ đạo, không rút ngắn.
142 Anh thấy rồi,
anh có thể giúp ta
Báo cho bà Cốtxtanxa tốt bụng
Tình cảnh và lời thề hẹn của ta
145 Người dưới trần
giúp ở đây nhiều lắm”.
KHÚC III
7. Hình như người cũng tự mình dằn vặt - là vì ông đã làm cho Dante phải ngừng nghe những câu hát của Casella.
25-27. Bóng chiều buông nơi xác
ta chôn vùi - theo lệnh của Hoàng đế Augusto, thi
hài của Virgilio (mất năm 19 tr. CN) ở Brindisi được chuyển về mai táng ở Napoli. Khi ở Tĩnh thổ buổi sáng thì ở Napoli - buổi chiều.
37. Hỡi loài người, yên phận với “quia” - quia là từ Latinh có nghĩa là “bởi vì”, thời trung cổ còn được dùng với nghĩa quod (cái gì). Triết học kinh
viện, theo Aristotle, dùng để phân biệt hai loại tri thức: scire quia - tri thức về sự tồn tại, và scire propter quid - tri
thức về nguyên nhân của
sự tồn tại. Virgilio
khuyên người
đời hãy tự bằng lòng với loại tri thức đầu tiên, mà chớ đi sâu vào nguyên nhân của sự vật làm gì cho nó đau đầu.
51. Lâu đài Lerice
và thị trấn Turbia là hai nơi ở cực
đông và tây của bờ
biển Ligura có nhiều đồi núi hiểm trở.
112. Manfredi -
vua của Napoli và Sicilia (từ 1258 đến 1266), là con trai của vua Federico II (X, ĐN., X, 119).
115. Hãy ghé thăm giùm ta cô con
gái - con gái của
Manfredi là mẹ của Jacques, vua Sicilia và của Alphonse, vua Aragona.
117. Hãy nói rằng chớ tin lời nói dối - vì người ta vẫn cho rằng Manfredi vì vạ tuyệt
thông nên đang ở dưới Địa ngục.
126. Nhưng mà ông đã đọc kỹ trang này - trang này là trang kinh Phúc Âm,
Giăng đã viết về Chúa Giêsu có câu: “Phàm những kẻ Cha cho ta sẽ đến cùng ta, kẻ đến
cùng ta thì ta không bỏ ngoài đâu” (Giăng, VI, 37) để nói về việc Giám mục
Cosenza đã tha thứ
cho Manfredi.
128-131. Xác của
Manfredi bị ném xuống một cái hố bên cầu Benevento và theo lệnh của Charles
d' Anjou, mỗi người
lính ném vào một hòn đá nên thành cả một đống to. Sau đó, theo lệnh của Giáo
hoàng Clemente IV, Giám mục Cosenza đã khai quật mộ ông chuyển sang bên kia
sông Verde, bên ngoài vương quốc Napoli.
132. Mọi ánh sáng ở đây đều tắt ngấm - nghĩa là
khi chôn kẻ bị vạ tuyệt thông (bị rút phép thông công) thì người ta tắt những ngọn nến ở trên quan tài, sau đó người ta mang những ngọn nến này đi và chúc ngược xuống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét