Thứ Năm, 22 tháng 2, 2018

Dante - TĨNH THỔ - Khúc 11


KHÚC XI

Tĩnh thổ – Tầng núi thứ nhất (tiếp theo).

Đức Chúa Cha đang ngự ở trên trời
Ở nơi đó Chúa Cha đang ban phước
Cho những sáng tạo đầu tiên của Người.

4 Cầu cho tên Người, quyền lực của Người
Được mọi con dân quì xuống ca ngợi
Và biết ơn hồn thơm ngát của Người.

7 Cầu cho bình an Vương quốc của Người
Mà với chúng con – tự đi đến đó
Trí tuệ nào cũng đành chịu bó tay.

10 Những thiên thần vì Người mà hy sinh
Mọi ham muốn, “Osanna” họ hát
Những lời kia cũng có ở người trần.

13 Xin cho chúng con đồ ăn đủ ngày
Mà thiếu nó, trên con đường khó nhọc
Càng cố tiến lên thì lại càng lùi.

16 Chúng con bỏ qua những gì chịu đựng
Và xin Người tha thứ cho chúng con
Những lỗi lầm, không cần xem công trạng.

19 Sức lực chúng con vốn là yếu đuối
Xin đừng bắt tranh đấu với kẻ thù
Xin giải thoát khỏi những điều như vậy.

22 Chúa kính yêu, lời cầu xin cuối cùng
Không phải cho chúng con, mà những kẻ
Hãy còn ở lại đằng sau chúng con”.

25 Những âm hồn vừa đi vừa cầu phúc
Cho chính họ và cho cả chúng ta
Họ mơ màng trong khi vai vẫn vác.

28 Rã rời, mệt mỏi, họ đi vòng quanh
Trên tầng thứ nhất, bước chân chầm chậm
Gột rửa mình khỏi bụi bặm trần gian.

31 Ở trên kia họ cầu nguyện cho mình
Thì ở đây ta làm gì cho họ
Lòng ước mong có gốc rễ tốt lành.

34 Phải giúp họ rửa những vết bẩn này
Mang lên từ đây, để rồi thanh sạch
Để được lên quĩ đạo các vì sao.

37 “Cầu mong cho công lý và tình thương
Giúp các người lập tức giương thẳng cánh
Bay lên cao, theo ý nguyện tốt lành.

40 Hãy chỉ chúng tôi con đường ngắn nhất
Để đi lên. Bởi đây có nhiều đường
Hãy chỉ chúng tôi con đường dễ nhất.

43 Bởi người bạn đường của tôi vốn nặng
Vì vẫn còn mang xương thịt Ađam
Nên rất khó khó, mặc dù rất muốn”.

46 Những lời mà một âm hồn vừa nói
Trả lời cho câu hỏi của Thầy tôi
Tôi không biết được nó từ đâu tới.

49 Lời thế này: “Đi theo mé bên phải
Cùng chúng tôi, rồi sẽ thấy lối đi
Người đang sống có thể trèo được đấy.

52 Giờ tôi bị tảng đá này ngăn cản
Nó đang đè lên cái cổ của tôi
Là tôi bước đi phải cúi mặt xuống.

55 Nhưng anh bạn đang sống không xưng danh
Nếu nhìn lên dược, có lẽ tôi biết
Gánh nặng này xin hãy rủ lòng thương.

58 Tôi là người Latinh, còn cha tôi
Guygờlienmô Anđôbờranđétcô bá tước
Liệu tên ông các người có từng nghe?

61 Dòng máu cao quý, sự nghiệp vinh quang
Của tổ tiên đã làm tôi kiêu ngạo
Làm tôi quên nghĩ đến bà mẹ chung.

64 Tôi đã khinh bỉ tất cả người ta
Tôi đã chết, người Xiêna đều biết
Cả bọn trẻ ở Campanhaticô.

67 Tôi là Ômbéctô, tính kiêu ngạo của tôi
Không chỉ hại tôi mà còn lôi kéo
Những người thân thích vào cảnh khổ đau.

70 Vì lỗi lầm mà tôi mang khối nặng
Cho vừa lòng Chúa tôi làm cái điều
Với người chết, rằng đã khinh người sống”.

73 Tôi cúi đầu và tôi vẫn lắng nghe
Có một người – không phải người đang nói –
Đang oằn lưng dưới khối đá nặng đè.

76 Anh ta nhìn, nhận ra, gọi tôi tới
Hai mắt anh ta chăm chú nhìn tôi
Nhưng vẫn khom mình đi trong đoàn ấy.

79 Tôi nói: “Anh có phải Ôđêrixê
Danh tiếng của Agốpbiô nhờ tài nghệ
Gọi là nghệ thuật trang trí ở Paris?”

82 “Không, Phờrăngcô người Bôlônha
Vẽ hay hơn, danh dự cho anh ấy
Còn với tôi, thực ra đã hết thời.

85 Nếu tôi sống thì anh ta chẳng được
Người ta khen, bởi tôi luôn khát khao
Và luôn mong được làm người thứ nhất.

88 Vì chuyện đó tôi trả nợ ở đây
Tôi cũng không gọi lòng thương của Chúa
Nếu lầm lỗi – đã không ở nơi này.

91 Ôi, sự dối gian của sức mạnh con người
Màu xanh đỉnh cao sao mà ngắn thế
Thời thoái trào vội vàng đến để thay.

94 Ximabuê tưởng rằng trong hội họa
Mình là nhất, nhưng xuất hiện Giôttô
Đã làm cho lu mờ danh tiếng đó.

97 Sau Guiđô, Guiđô mới hay hơn
Vinh quang hơn nhưng mà rồi có kẻ
Đã ra đời hạ bệ cả hai ông.

100 Dư luận người đời chỉ như gió thổi
Khi đến phía này, khi đến phía kia
Đổi thay con đường, đổi thay tên tuổi.

103 Liệu ai còn giữ được tiếng tăm không
Ai người rời bỏ thân hình già cỗi
Ai người chỉ quen cơm áo gạo tiền.

106 Một nghìn năm đem so với vĩnh hằng
Thì chẳng khác gì so với chớp mắt
Ở gần nơi bầu trời sao quay vòng.

109 Người đi trước tôi đang lê từng bước
Vùng Tôxcan xưa vang dội tên anh
Nay chỉ Xiêna may còn nghe được.

112 Anh ta từng làm lãnh chúa ở đó
Cơn hỗn loạn Fiôrentina bị đập tan
Lúc đó kiêu kỳ, nay thì quá tệ.

115 Màu của vinh quang là màu lá cỏ
Nó đến, nó đi rồi nó phai tàn
Bởi chính kẻ làm tốt tươi cho nó”.

118 Tôi nói: “Những lời chân thật của anh
Gợi cho tôi sự khiêm nhường tốt đẹp
Nhưng kẻ anh vừa nói đến là ai?”

121 “Đấy là Pờrôvenxan Xanvani
Anh ta đang ở đây và tự phụ
Là đã nắm toàn Xiêna trong tay.

124 Anh ta đi mang số phận của mình
Còn tiền của thì phải đành để lại
Cho những ai may mắn trên thế gian”.

127 Tôi nói: “Nhưng nếu như linh hồn nào
Cũng cuối đời mới ăn năn hối hận
Thì ở bên dưới, chứ sao lên đây?

130Cho anh ta không có ai cầu nguyện
Mà hạn cuộc đời có lặp lại đâu
Thì làm sao qua được điều cấm đoán?”

133 “Khi anh ta đang đủ đầy danh tiếng –
Linh hồn nói – thì ở trên quảng trường
Cămpô ở Xiêna, bất chấp điều tiếng.

136 Để kéo người bạn ra khỏi hình phạt
Đang thụ án trong nhà tù Cáclô
Anh ta run từng đường gân thớ thịt.

139 Tôi hiểu lời tôi đã không rõ ràng
Nhưng chẳng lâu nữa anh sẽ hiểu được
Láng giềng của anh sẽ phạm lỗi lầm

142 Nhờ điều này anh ta qua được chốt”.

KHÚC XI

11. Osanna - là một t Do Thái có nghĩa là hãy cứu, hãy gi, thường được hô lên trong khi cầu nguyện.
13. Xin cho chúng con đồ ăn đủ ngày - lời cầu nguyện mà chúa Giêsu dạy trong Phúc Âm Mathiơ.
58-69. Tôi là người Latinh - đây là Omberto Aldobrandeschi, con trai của Guiglielmo, một dòng họ quí tộc Toscana.
79-82. Oderisi da Gubbio - họa sĩ tiểu họa và trang trí nổi tiếng trong thời của mình (chết năm 1299). Franco Bolognese cũng là người như vậy.
94-95. Cimabue - họa sĩ người Firenze (1240-1302). Cimabue là thầy của Giotto (1266-1337).
97. Guiđô mới hay hơn - đây là Guido Cavalcanti, bạn của Dante.
109. Ngưi đi trước tôi - đây là Provenzano Savani, thủ lĩnh phái Ghibellini của Toscana. Sau khi phái Guelfi chiếm được Siena ông bị bắt, bị cắt cổ, dinh cơ bị đốt và danh tiếng bị xóa trong dân chúng.
133-142. Một người bạn của Provenzano bị Charles d' Anjou bắt giam vào ngục và đòi tiền chuộc, khi đó Provenzano vốn rất kiêu hãnh đã hạ mình ngồi trên quảng trường Campo để xin dân chúng cho đủ số tiền để chuộc bạn. Và người bạn được chuộc ra. “Nh điều này mà anh ta qua được chốt”, nghĩa là Provenzano qua được cửa để vào Tĩnh thổ do việc nghĩa mà anh ta đã làm.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét