KHÚC XIII
Tầng núi thứ hai – Những kẻ
đố kị.
Chúng tôi đã lên đến bậc cuối cùng
Và ngọn núi thứ hai lại được sửa
Ai đi lên sẽ trút được lỗi lầm.
4 Ở đây lại một tầng
núi bao quanh
Ôm lấy ngọn núi giống tầng thứ nhất
Chỉ khác là vòng cung uốn gấp hơn.
7 Không có tranh hay
chạm khắc gì cả
Cả mép đường và mặt đường đều trơn
Và chỉ một màu xám nhạt của đá.
10 “Đợi ai dẫn đường
cho chúng ta đây –
Thầy tôi nói – sợ rằng sự lựa chọn
Sẽ gây nên sự chậm trễ quá lâu”.
13 Rồi Thầy nhìn
chăm chắm lên mặt trời
Sau đó Thầy xoay người sang sườn phải
Để cả sườn trái của Thầy quay theo.
16 Ôi ánh sáng dịu
dàng, vì tin Người
Chúng tôi đã đi vào con đường mới
Xin hãy dẫn dắt chúng tôi ở đây.
19 Người sưởi ấm và
chiếu sáng thế gian
Nếu không dẫn chúng tôi theo cách khác
Chúng tôi nhìn thấy Người chỉ một mình.
22 Khoảng cách người
ta tính là một dặm
Chúng tôi đi qua không cảm thấy xa
Vì thấy nhẹ nhàng do lòng ước muốn.
25 Có những hồn bay
về phía chúng tôi
Không thấy gì, chỉ nghe lời nhã nhặn
Gọi tất cả đến dạ hội tình yêu.
28 Tiếng nói thứ
nhất, đâu đây rất gần
Lướt qua khi bay: “Không còn rượu nữa!”
Rồi còn lặp lại không chỉ một lần.
31 Và chúng tôi vẫn
không ngừng lắng nghe
“Ta là Ôrétê” – một tiếng khác nói
Kêu lên thế rồi lại bay ngang qua.
34 “Những tiếng đó
là gì vậy, Thầy ơi?”
Tôi hỏi thế và tiếng thứ ba nói:
“Hãy yêu kẻ làm điều ác cho người”.
37 Và Thầy của tôi
giải thích thế này:
“Vòng này là đánh vào tội đố kị
Nên ngọn roi được kết bằng tình yêu.
40 Những cái hãm nói
bằng lời ngược lại
Trước khi đến cửa tha thứ tội này
Những lời kia đến tai con, bay tới.
43 Nhưng con hãy
hướng nhìn lên không trung
Con sẽ thấy những người ngồi trước mặt
Tất cả đều vào vách đá dựa lưng”.
46 Tôi liền mở mắt
nhìn về phía đó
Những linh hồn mặc áo choàng giản đơn
Màu của trang phục họ là màu đá.
49 Khi đến gần, nghe
lời cầu Đức Mẹ
Lời họ cầu: “Xin hãy cứu chúng con”
Mikenlê, Pietờrô và nhiều chư vị…
52 Liệu có ai đang
sống trên mặt đất
Chứng kiến điều xảy ra trước mặt tôi
Dù cứng rắn cũng mủi lòng thương xót.
55 Khi tôi đã tới
khá gần họ hơn
Và nhìn rõ ràng công việc của họ
Nỗi đau thương khiến nước mắt trào dâng.
58 Hình như họ mặc
áo lông thô ráp
Và người này lấy vai đỡ người kia
Tất cả họ đều tựa vào vách đá.
61 Giống như những
người mù thiếu đủ thứ
Phải đi xin ăn ở những nhà thờ
Người này tựa vào người kia như thế.
64 Để khơi ở người
ta lòng trắc ẩn
Họ van xin không chỉ bằng âm thanh
Mà cử chỉ cũng xúc động không kém.
67 Cũng như mặt trời
đối với người mù
Đối với những linh hồn tôi nói đến
Ánh sáng mặt trời cũng chẳng ích gì.
70 Một sợi thép khâu
mắt theo đường viền
Như người ta làm với loài chim cắt
Loài chim hoang dã không chịu đậu yên.
73 Tôi không muốn
nói điều chi xúc phạm
Khi tôi thấy họ, họ chẳng thấy tôi
Nên tôi quay lại với người cố vấn.
76 Thầy rất hiểu ý
nghĩa sự im lặng
Không đợi tôi hỏi, Thầy nói với tôi
“Hãy hỏi họ, nhưng rõ ràng, ngắn gọn”.
79 Viếcghiliô theo
sườn núi cao
Nơi người ta dễ dàng bị ngã xuống
Vì ở đây không hề có bờ rào.
82 Ở phía kia, những
linh hồn sùng đạo
Qua đường khâu khủng khiếp thép xuyên qua
Nước mắt ứa ra chảy ướt cả má.
85 Hướng về họ, tôi
nói, khi dừng lại:
“Những linh hồn thấy ánh sáng của trời
Ai mà chẳng mong điều ân huệ ấy.
88 Ân huệ Chúa sẽ
xua tan bọt bẩn
Trong lương tâm của các vị, để rồi
Con sông ký ức trở nên trong sáng.
91 Trong các người
có không một hồn thân
Hồn Latinh, thì tôi rất vui sướng
Giúp cho hồn mà tôi được làm quen”.
94 “Hỡi người anh
em, quê hương thì chỉ
Một mà thôi – là thành phố vĩnh hằng
Ý anh hỏi linh hồn từ nước Ý?”
97 Tôi cảm thấy câu
trả lời xa xăm
So với nơi tôi và Thầy đang đứng
Để nghe rõ hơn tôi tiến lại gần.
100 Trong số họ có
một hồn đang chờ
Và nếu có ai hỏi: “Điều gì thế?”
Thì hất cằm lên như một người mù.
103 “Hỡi linh hồn đã
lên được nơi này
Xin cho biết quí danh và quê quán
Nếu anh là người đã trả lời tôi”.
106 “Tôi là người
Xiêna – anh đáp –
Cuộc đời tội lỗi, như những người này
Tôi gọi Chúa để Người cho tôi biết.
109 Tôi không khôn,
dù tên: Xapia
Thành công của mình tôi không vui sướng
Mà chỉ vui với bất hạnh người ta.
112 Anh tự xét, có
thành thật lời tôi
Quả là điên mà đi nói như vậy
Vào cái lúc bóng xế của cuộc đời.
115 Những đồng hương
của tôi ở Cônlê
Sắp rơi vào tay kẻ thù, khi đó
Tôi cầu cho họ điều như ý Ngài.
118 Họ bị đánh bại,
không còn người nào
Để mà tháo chạy, còn tôi khi đó
Một niềm vui không biết để vào đâu.
121 Tôi ngẩng lên
trời, nét mặt can đảm
Gọi: “Chúa Trời, ta chẳng sợ gì ngươi”
Giống con chim hét làm lúc gió lặng.
124 Vào cuối đời,
trong im lặng đau buồn
Tôi nhờ đến Chúa nhưng điều sám hối
Chưa kết thúc, giờ tôi vẫn còn mang.
127 Pie Péttinaiô đã
giúp đỡ tôi
Những lời cầu nguyện của ông thần thánh
Và nhân ái với kẻ bất hạnh này.
130 Nhưng anh là ai
mà lại đi hỏi
Về số phận tôi mà mắt vẫn nhìn
Và vẫn thở đều đều trong khi nói?”
133 Tôi nói: “Mắt
tôi cũng từng bị mất
Vì tội đó kị nhưng mà không lâu
Từng chau mày với thành công người khác.
136 Một nỗi sợ đã
xáo động hồn tôi
Bởi những hình phạt ở tầng bên dưới
Gánh nặng đó giờ vẫn đè lên tôi”.
139 Linh hồn tiếp:
“Nhưng ai dẫn dắt ngươi
Đi đến đây và còn mong được đến”
“Người dẫn tôi im lặng – tôi trả lời –
142 Tôi còn sống,
anh muốn gì cho anh
Cứ yêu cầu, hỡi linh hồn được chọn
Tôi sẽ giúp, khi trở lại trần gian”.
145 Hồn nói tiếp:
“Điều mới lạ được nghe
Điều này chứng tỏ Chúa yêu người lắm
Vậy thỉnh thoảng cầu cho Xapia.
148 Tôi cầu xin một
điều tha thiết nhất
Nếu có dịp đi đến Tôxcan
Cho bố mẹ tôi hãy mang tin tốt.
151 Ở thành phố này hết thảy người ta
Muốn cảng Talamônê, nhưng uổng phí
Giống như tìm kiếm sông Điana
154 Các đô đốc sẽ
mất nhiều ở đó”.
KHÚC XIII
29. Không còn rượu nữa - câu này trong nguyên bản bằng tiếng
Latinh: “Vinum non habent” Đây là lời của Đức Mẹ Maria trong tiệc cưới của Cana, một ví dụ về sự quan tâm đến những người khác.
32. Ta là Ôrétê - đây là lời của Pillade tự xưng Oreste, muốn nhận tội chết thay cho
Oreste.
109. Tôi không khôn, dù tên: Xapia - đây là lối chơi chữ. Tên Sapia gần giống với tính từ savia (tiếng Ý cổ là: sapia), nghĩa
là “khôn”.
115. Những đồng hương của tôi ở Cônlê - Colle di Val d' Elsa, tại đây ngày
8-6-1269 quân Siena thuộc phái Ghibellini (tức là những đồng hương của Sapia) bị quân Firenze thuộc
phái Guelfi đánh cho tan tác. Sapia rất vui trước việc này.
127. Pier Pettinaio - là một thợ làm lược ở Siena, nổi tiếng về lòng nhân từ.
151-154. Ở thành phố này - tức ở Siena tất cả đều mơ ước có được vịnh Talamone để có đường đi ra biển và người ta đã mua nó với 8000 florin vàng năm 1303. Nhưng thương vụ này trở thành vô ích, cũng giống như những cuộc tìm kiếm dòng sông ngầm Diana mà
người Siena đã tiến
hành để cung cấp nước
cho thành phố. Cụm từ “Các đô đốc” được giải thích theo những cách khác nhau: 1) đấy là những người hy vọng trở
thành đô đốc của hạm đội Siena. 2) những ông chủ chết ở Talamone vì bệnh sốt rét. 3) những chủ thầu bị phá sản vì những việc xây cất ở đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét