KHÚC I
Ra khỏi Địa ngục –
Bãi biển của Tĩnh thổ.
Để chuẩn bị lướt trên dòng nước tốt
Chiếc thuyền của tôi giương cánh buồm lên
Bỏ lại biển khơi vô cùng khắc nghiệt.
4 Tôi ngợi ca Vương
quốc thư hai này
Nơi linh hồn được làm cho thanh sạch
Để bay lên với tồn tại muôn đời.
7 Những câu thơ đã
chết sẽ hồi sinh
Hỡi Thánh thơ, xin các người hộ tống
Caliôpê trong chốc lát bay lên.
10 Hòa cùng tôi là
giọng ca tuyệt vời
Mà vì nó, lũ khướu đen đau khổ
Phạm lỗi thì hình phạt chẳng buông lơi.
13 Ôi dịu dàng thay
sắc màu lam ngọc
Trải trong không gian tinh khiết dịu dàng
Và trong xanh tận chân trời thứ nhất.
16 Đôi mắt tôi tràn
ngập một niềm vui
Khi theo thầy bước ra từ xứ ngục
Nơi tối tăm mặt mũi, trái tim này.
19 Ngôi sao của yêu
thương, hành tinh đẹp
Khiến cả phương đông dường như mỉm cười
Để chòm sao Song ngư dường phai nhạt.
22 Tôi quay sang
phải, nhìn cực bên kia
Thấy bốn vì sao chưa ai từng thấy
May chỉ những người nguyên thủy hoang sơ.
25 Và trong ánh sáng
mừng vui như vậy
Tôi thấy thương cho Bắc cực của tôi
Vì nơi đó không bao giờ nhìn thấy!
28 Còn khi tôi đưa
ánh mắt của tôi
Hướng lên cao, quay nhìn sang cực khác
Thì sao Bắc đẩu cũng đã khuất rồi.
31 Trong bóng tối
một cụ già đơn độc
Vẻ tôn nghiêm, đường nét của người cha
Với con mình, vẻ này thường có được.
34 Bộ râu dài đã
điểm nhiều sợi bạc
Và mái tóc cũng bạc trắng, rất dài
Như hai ngọn sóng xõa hai bên ngực.
37 Ánh sáng từ những
ngôi sao thánh kia
Làm cho gương mặt cụ già rạng rỡ
Tôi ngỡ như cụ hướng đến mặt trời.
40 “Anh là ai mà
theo dòng sông tối
Đến được đây, thoát tù ngục muôn đời?”
Chòm râu khẽ rung rinh, khi cụ hỏi.
43 “Ai dẫn anh đi,
ai là ngọn đèn
Cho anh ra khỏi bóng đêm sâu thẳm
Nơi muôn đời bao phủ bởi bóng đêm.
46 Hay dưới đó luật
bây giờ đã đổi
Hay luật mới từ Thượng đế vừa ban
Mà đến đây những kẻ từng phạm tội?”
49 Khi đó Thầy bèn
nắm lấy vai tôi
Bằng dấu hiệu, bàn tay, Thầy muốn nói
Hãy cúi mình trước vẻ nghiêm khắc này.
52 Rồi Thầy nói:
“Tôi không tự đến đây
Mà cô nương từ trên trời cao xuống
Thỉnh cầu tôi đi hỗ trợ người này.
55 Ý cụ muốn tôi
giải thích cặn kẽ
Đâu thực tình của thân phận chúng tôi
Thì quả thực, đâu dám từ chối cụ.
58 Anh này chưa đến
buổi tối sau cùng
Nhưng cũng chẳng còn xa, vì lầm lỗi
Cuộc đời chỉ còn lại chút thời gian.
61 Cô nương phái tôi
đi, như đã nói
Để cứu anh ta, chẳng còn cách nào
Anh đi đâu là do tôi chỉ lối.
64 Tôi đã cho xem
những tên phạm tội
Và bây giờ cho thấy những âm hồn
Được làm sạch, dưới quyền uy cụ đấy.
67 Về anh ta, có lẽ,
đã dài lời
Từ trời cao một cô nương sẽ xuống
Dẫn anh ta, theo cụ chỉ giáo thôi.
70 Xin phép cụ, cho
anh vào xứ cụ
Anh tìm tự do, mà chỉ những ai
Chết vì nó, mới hiểu ra cái giá.
73 Cụ đã biết, khi từ
bỏ cuộc đời
Bỏ hình hài ở Utica ngày ấy
Vì một ngày mai tốt đẹp sáng tươi.
76 Luật của trời
chúng tôi không vi phạm
Minốt không chặn cửa anh và tôi
Tôi từ nơi mà đôi mắt trong sáng
79 Của bà Maxia nhìn
cụ van nài
Hãy làm ơn, hỡi ông già đáng kính
Chúng tôi xin bái phục với tình yêu.
82 Cho chúng tôi qua
bảy tầng của cụ
Tôi sẽ trình nương tử dưới ngục kia
Vì Địa ngục xứng cùng danh dự đó”.
85 “Đôi mắt Maxia
biết mấy thân thương
Những gì nàng muốn ta đều đáp ứng
Khi mà ta còn sống ở trên trần.
88 Nhưng khi nàng ở
lại bên kia sông
Nàng đâu lay chuyển gì ta được nữa
Luật của trời, khi từ giã thế gian.
91 Nhưng nếu cô
nương từ trời sẽ đến
Như người nói, thì năn nỉ làm chi
Chỉ cần thế, với ta là đủ lắm.
94 Hãy đi đi, cho
anh ta nhớ buộc
Sợi cói mềm, rửa mặt cho anh ta
Để xóa đi dấu vết từ Địa ngục.
97 Vì nếu không, mắt
còn vướng mù sương
Khi anh đến trình diện cùng Thiên sứ
Đang ngồi canh cánh cổng giữ Thiên đường.
100 Hãy nhìn xem,
xung quanh hòn đảo nhỏ
Ở đằng xa, nơi sóng biển vỗ bờ
Cói mọc đầy trên bãi phù sa đó.
103 Ở nơi đó, dù cây
lá sum suê
Hay thân cao to cũng không sống nổi
Sóng biển muôn đời vùi dập thế kia.
106 Nhưng ở lại đây
và đừng quay lại
Mặt trời sẽ lên soi tỏ con đường
Đi lên núi theo đường dốc thoai thoải”.
109 Cụ biến mất. Tôi
đứng dậy lặng im
Rồi tiến đến gần và tôi ôm lấy
Thầy của tôi. Đôi mắt ngước nhìn lên.
112 Thầy tôi nói:
“Này con, hãy cẩn thận
Đi theo ta, lùi lại sau cánh đồng
Từ chỗ đấy có thể đi xuống biển”.
115 Ánh bình minh
với màn đêm xen nhau
Đêm lùi dần, lúc này tôi có thể
Nghe từ xa tiếng sóng biển rì rào.
118 Như kẻ du hành
cuối cùng tìm đến
Một con đường chính xác, khỏi phí công
Hai thầy trò bước đi trên bãi vắng.
121 Chúng tôi đến
nơi có những giọt sương
Đang chống lại ánh mặt trời nóng bỏng
Rồi bốc hơi, trong gió thổi, tan dần.
124 Thầy tôi nhẹ
nhàng đặt hai bàn tay
Rồi Thầy xòe bàn tay trên cỏ mượt
Tôi hiểu ra việc làm đó của Thầy.
127 Tôi chìa đôi má
đầm đìa nước mắt
Thầy xua trên má tôi lớp sương mù
Còn in dấu vết từ nơi Địa ngục.
130 Chúng tôi đi đến
bờ biển không người
Nơi không có ai đi thuyền trên biển
Hoặc ở đây người ta đã đi rồi.
133 Theo lời ông cụ
đã từng chỉ dẫn
Thầy ngắt một sợi cói quàng cho tôi
Tuyệt vời sao sợi cói Thầy vừa chọn
136 Vừa ngắt xong,
cây đã mọc lên ngay.
CHÚ THÍCH
Chữ viết tắt:
X. – xem
ĐN., – Địa ngục
TT., – Tĩnh thổ
TĐ., – Thiên đường
E., – Eneide (tác phẩm của Virgilio)
M., – Metamorphoses (tác phẩm của Ovidio)
Riêng Kinh Thánh là tác phẩm được Dante sử dụng nhiều điển tích nhất và có tần số xuất hiện nhiều nhất trong phần chú thích nhưng rất tiếc không thể viết tắt được cho 66 cuốn của Kinh Thánh vì các bản Kinh Thánh tiếng Việt mỗi bản phiên âm một kiểu nên chúng tôi đề tên đầy đủ của cuốn đó (xem phần ví dụ).
Ngoài ra, một số tác giả được Dante sử dụng chỉ vài ba lần thì chúng tôi ghi cả tên tác giả và tác phẩm ở phần chú thích mở ngoặc.
Một số ví dụ:
(X, TĐ, XXII, 139-140) – Xem Thiên đường, Khúc XXII, câu 139-140.
(Ét Ra, I, 9-11) – Xem quyển Ét Ra (Cựu ước), chương I, câu 9-11.
(Giăng, XX, 3-5) – Xem quyển Giăng (Tân ước), chương XX, câu 3-5.
(M., VII, 100-143) – Xem Metamorphoses, quyển VII, câu 100-143.
(E., VI, 679-694) – Xem Eneide, quyển VI, câu 679-694.
Lucano, “Pharsalia”
Stazio, “Tebaide”
CHÚ THÍCH
Chữ viết tắt:
X. – xem
ĐN., – Địa ngục
TT., – Tĩnh thổ
TĐ., – Thiên đường
E., – Eneide (tác phẩm của Virgilio)
M., – Metamorphoses (tác phẩm của Ovidio)
Riêng Kinh Thánh là tác phẩm được Dante sử dụng nhiều điển tích nhất và có tần số xuất hiện nhiều nhất trong phần chú thích nhưng rất tiếc không thể viết tắt được cho 66 cuốn của Kinh Thánh vì các bản Kinh Thánh tiếng Việt mỗi bản phiên âm một kiểu nên chúng tôi đề tên đầy đủ của cuốn đó (xem phần ví dụ).
Ngoài ra, một số tác giả được Dante sử dụng chỉ vài ba lần thì chúng tôi ghi cả tên tác giả và tác phẩm ở phần chú thích mở ngoặc.
Một số ví dụ:
(X, TĐ, XXII, 139-140) – Xem Thiên đường, Khúc XXII, câu 139-140.
(Ét Ra, I, 9-11) – Xem quyển Ét Ra (Cựu ước), chương I, câu 9-11.
(Giăng, XX, 3-5) – Xem quyển Giăng (Tân ước), chương XX, câu 3-5.
(M., VII, 100-143) – Xem Metamorphoses, quyển VII, câu 100-143.
(E., VI, 679-694) – Xem Eneide, quyển VI, câu 679-694.
Lucano, “Pharsalia”
Stazio, “Tebaide”
KHÚC I
4. Vương quốc thứ hai – Đây là Tĩnh Thổ, mà Đantê mô tả là một ngọn núi ở giữa
biển và nằm ở bán cầu phía nam. Khu vực chân núi tạo thành Tiền Tĩnh thổ, thân
núi gồm bảy tầng. Phần trên cùng là một cánh rừng hoang được gọi là Thiên đường mặt đất.
7. Những câu thơ đã chết – là bởi vì trước đó thơ mô tả Địa ngục, nơi cái chết muôn đời.
9-12. Caliope - vị thần của sử thi. Chín cô con
gái của vua Piero xứ Tessaglia thi hát với Caliope bị thua và bị hóa thành chim
khướu đen (M., V,
294-687).
19-21. Ngôi sao của yêu thương,
hành tinh đẹp - đây là Sao Kim với ánh sáng rực rỡ hơn đã làm cho phai nhạt ánh sáng của
chòm Song ngư.
23-27. Thấy bốn vì sao - tượng trưng cho bốn đức tính: Khôn ngoan, Công bằng,
Dũng cảm và Ôn hòa.
24. Những người nguyên thủy - ngầm chỉ Adam và Eva ở Thiên đường mặt đất.
30. Sao Bắc đẩu - trong chòm sao Đại hùng.
31. Một cụ già đơn độc - đây là Catone xứ Utica (95 - 46 tr. CN), người bảo vệ chế độ Cộng hòa Roma, đã tự sát khi Cesare chiến thắng. Đantê cho
ông làm vị thần canh cửa vào Tĩnh thổ.
40. Dòng sông tối
- dòng sông từ dưới Địa ngục mà hai thầy trò theo lên.
53. Cô nương từ trên trời - ý nói Beatrice.
58. Buổi tối sau cùng - ý nói cái chết. Hai câu
59-60 nói về cái chết tinh thần vẫn luôn đeo bám kẻ lầm lỗi.
71-72. Anh tìm tự do - là tự do tinh thần thông qua con đường làm sạch nơi Tĩnh thổ.
77. Minốt không
chặn cửa – Virgilio là dân của Lâm bô (Limbo), nằm ở mé ngoài Địa ngục,
không thuộc quyền cai quản của Minos.
79. Maxia nhìn cụ van nài - Catone nhườngvợ Marzia cho người bạn của mình là Ortensio, sau khi
Ortensio chết, Marzia xin trở lại với
Catone để được
chết cái chết là vợ
của ông.
82. Qua bảy tầng của cụ - tức là bảy tầng của Tĩnh thổ.
95. Sợi cói mềm - tượng
trưng cho sự khiêm nhường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét